LH Phạm Thế Bút, HL Hùynh Văn Đức, KB Phạm Văn Thận, KB Đặng Quỳnh, NT Nguyễn Hãi Triều, LH Võ Hòa, NT Lê Văn San
123
Chị Tống Hồ Huấn CĐ1,Chị Trần Lưu Huân CĐ1,
Chị BS Phạm Văn Lương CĐ1,
Anh Chị Lê Minh CĐ2, NT Trần Trung Ginh CĐ1, Đ72, Đ11
DH cũng cám ơn anh Ginh và anh Triều đã chuyển cho DH những bài viết quá hay và quá cảm động về "cuộc đời của chiến sĩ VNCH" muôn hình vạn trạng, rất đáng khâm phục và đáng thương...
Chị BS Phạm Văn Lương CĐ1,
Anh Chị Lê Minh CĐ2, NT Trần Trung Ginh CĐ1, Đ72, Đ11
Trưa hôm qua 4 Oct, các NT Lôi Hổ (anh chị Lê Minh và anh Ginh) mời mấy " Nội tướng Lôi Hổ" Diên Hồng (anh TH Huấn), Cẩm Nhung(Anh Trần Lưu Huân), Chị Khánh Niệm (Anh BS P B Lương) ăn cơm trưa.
Bao nhiêu là chuyện vui buồn của thời TÙ tội được nhắc lại và kỷ niệm về người " tử tội" PB Lương qua sự hiện diện của Chị Niệm (một thời xứng danh Lôi Hổ).Rất mừng được thấy bây giờ Chị Lương đã trên 70 mà vẫn còn " Xuân sắc" và khỏe mạnh. Chị Minh dù bận " baby sister" cháu ngoại cũng vẫn cố gắng để dành thời gian tâm tình với các Chị em. Thật quý hoá thay tình " huynh đệ chi binh".
Cám ơn các Anh các chị thật nhiều.
Bao nhiêu là chuyện vui buồn của thời TÙ tội được nhắc lại và kỷ niệm về người " tử tội" PB Lương qua sự hiện diện của Chị Niệm (một thời xứng danh Lôi Hổ).Rất mừng được thấy bây giờ Chị Lương đã trên 70 mà vẫn còn " Xuân sắc" và khỏe mạnh. Chị Minh dù bận " baby sister" cháu ngoại cũng vẫn cố gắng để dành thời gian tâm tình với các Chị em. Thật quý hoá thay tình " huynh đệ chi binh".
Cám ơn các Anh các chị thật nhiều.
Phạm Văn Lương ‒ Bác
sĩ Quân Y Phạm Văn Lương đã đến trước Hạ Viện rút chốt trái lựu đạn. Sau
đó tướng Nguyễn Cao Kỳ đã đích thân đến gặp ông và hứa sẽ triệt để giải quyết
vấn nạn tham nhũng. Phạm Văn Lương đã đồng ý, trái lựu đạn được gài chốt an
toàn trở lại. Khi Đà Nẵng thất thủ tháng 3/1975, Phạm Văn Lương bị bắt làm tù
binh. Khoảng cuối năm 1975, ông đã tự chích cho mình một mũi
thuốc độc, chấm dứt cuộc sống trong trại tù Cộng Sản Bắc Việt.
Anh Ginh và chị Phượng thân mến,
Anh Minh và chị Liên quý mến,
Anh Triều và chị Loan thân quý,
Hôm tối thứ Sáu đi về khuya quá, lái xe một ngày đường tuy vui mà nhọc, anh Ginh lại về đến nhà khuya, chắc mệt mõi lắm.
Diên Hồng thay mặt ông xã, cám ơn các anh chị đã " chăm sóc chu đáo" trong chuyến gặp gỡ Lôi Hổ ở CA này.
Tình
chiến hữu của các anh chị thật rất đáng quý và cho DH cùng gia đình
những kỷ niệm tuyệt vời, nhất là gần gủi với chị Liên thêm một ngày Thứ
Bảy nữa! Chị Liên đã lặn lội đưa DH đi thăm " đài tưởng niệm chiến sĩ"
dù rất bận rộn chuẫn bị chợ búa cho ngày giỗ hôm nay ( Chúa Nhật). Chị
cũng hứa là sẽ cùng anh Minh cố thu xếp đến dự buổi gặp mặt với NKT ở
paracel res trưa nay nữa!
Diên
Hồng rất cám ơn các anh các chị, và cũng lấy làm tiếc là dù được gặp
anh Ginh nhiều lần nhưng chưa gặp được chị Phượng. DH cũng giữ cháu nhỏ
nên hiểu được rằng con cái mình cẩn thận lắm, chỉ giao cho ông bà chăn
cháu ở nhà nhưng không dám cho đi theo ông bà "ngao du sợ thủy" vì sợ
tài lái xe "ngầu đời" của các tay lái Lôi Hổ đó mà!
DH
xin cám ơn các anh chị đã gặp gỡ, đưa đón, quan tâm và sắp xếp các cuộc
gặp mặt "nhớ đời" trong chuyến đi "lịch sử đời làm vợ Lôi Hổ" này của
DH.
Hy vọng chuyến đi sắp
tới của anh Huấn, DH sẽ " bám gót" chồng để nhớ lại hồi xưa, đeo theo
anh ấy đi khắp nơi với bầy con nhỏ nheo nhóc nên mới "làm thân" được với
các bạn cùng đown vị của chồng.
DH cũng cám ơn anh Ginh và anh Triều đã chuyển cho DH những bài viết quá hay và quá cảm động về "cuộc đời của chiến sĩ VNCH" muôn hình vạn trạng, rất đáng khâm phục và đáng thương...
Tuy
đã già rồi mà trái tim chúng ta vẫn còn nóng hổi tình quê hương, tình
dân tộc, tình bạn, tình đồng đội, tình người... và nước mắt vẫn còn đầy
để tuôn rơi thương tiếc khi đọc những câu chuyện cảm động như chuyện của
DT Nguyễn Mạnh Tường...các anh chị nhỉ?
Mong
lại sẽ gặp nhau một ngày thật gần...khi anh Huấn " kéo DH" đi theo qua
Mỹ hay các anh chị tổ chức đi " re-honeymoon " qua Úc và NZ nghe!
Kính
chúc các anh chị sức khỏe dồi dào, thân tâm an lạc, gia đình các con
cháu hạnh phúc...tạm biệt và hẹn ngày TÁI NGỘ sẽ "đông vui" cho tuổi già
hơn...
Diên Hồng
NT Lê Minh, NT Trần Trung Ginh và Chị Huấn ghé thăm Anh Chị Nguyễn Hãi Triều tại San Diego
NT Trần Trung Ginh lái xe từ Vetura County pick up NT Lê Minh Los Angeles County và đi thăm Anh Nguyễn Hải Triều San Diego County và round trip
Hôm nay ba Anh em đi San Diego thăm AC Hải Triều, về đến nhà đã tối thế mà Anh Ginh còn đưa Anh Minh về rồi mới về nhà, dự trù đến 10:00 đêm. Các Anh Lôi Hổ giỏi thật, trên 7 bó rồi còn làm việc, tìm cơ hội và dành thời gian thăm bạn bè. Thật quý hoá! Tấm lòng " đồng đội" càng về già càng sâu sắc!
KB Trần Khánh, HL Hùynh Văn Đức, LH Hùynh Ngọc Thương, Đại Úy Lộc Voi Long Thành, NT Nguyễn Hải Triều, NT Lê Văn San, Thiếu Úy Võ Hòa, Phạm Hòa, LH Phạm Thế Bút, KB Đặng Quỳnh và KB Phạm Văn Thận
Chị Huấn đang quay Phim, Chị Thương và Cháu Ngọai
Anh Triều đang tâm tình
Anh Triều đang tâm tình
Anh Thương, Anh Lộc, Chị Huấn, Chị Thương, Cháu Ngọai, Anh Triều, Anh San và anh Võ Hòa
Cám ơn Kingbee Trần Khánh, LH Hùynh Ngọc Thương, Paracel Hòang Thông, VSOP Hùynh Văn Đức, một bửa ăn thật ngon, với những món ăn do chính mình yêu cầu, những cụng ly nhẹ và thật ấm cúng, những ly cà phê ngồi bên nhau 2 lần buổi sáng và sau buổi ăn trưa, những tâm tình và trò chuyện từ 10 giờ sáng cho đến gần 5 giờ chiều
thật ấm cúng của Gia Đình Nha Kỹ Thuật
Hẹn gặp Mục Sư cựu Trung Tá Tống Hồ Huấn vào năm 2014
tại Nam California
tại Nam California
KB Đặng Quỳnh, KB Phạm Văn Thận, LH Lâm Ngọc Chiêu, Paracel Hòang Thông, Thiếu Úy Võ Hòa, KB Trần Khánh và Hắc Long Hùynh Văn Đức
Nâng ly Chúc mừng hội ngộ Chị Huấn từ New Zealand và
Chúc Chị Thượng Lộ Bình An
QUÊ HƯƠNG ĐÃ MẤT / Hồi Ký của một người lính Lôi Hổ
Sinh Viên Sĩ Quan Tống Hồ Huấn Khóa 18 Võ Bị Quốc Gia - Đà Lạt 1962
Hình lưu niệm với các em và Chị Diên Hồng
sau này là phu nhân của Lôi Hổ Thiếu Tá Tống Hồ Huấn
1/ Chiến đoàn 1 tiếp ứng mặt trận Phan Rang:
Ngày 5
tháng 4 năm 1975. Được lệnh của Đại Tá Đòan văn Nu Giám Đốc Nha Kỹ
Thuật và Đại Tá Chỉ Huy Trưởng Sở Liên Lạc, Tôi và Đại Tá Đằng bay ra
Phan Rang thị sát mặt trận và họp với Bộ tư lịnh tiền phương với 2 tướng
Nguyễn Vĩnh Nghi và Phạm Ngọc Sang chỉ huy. Tình hình chiến sự đã đến
hồi nguy ngập, Sư đoàn 2 Bộ Binh không còn đủ quân số và các Lữ Đoàn 2
và 3 nhảy dù cũng vừa rút lui về Phan Rang tăng viện để cố thủ phòng
tuyến trọng yếu này:
Mặt
trận rất cần tiếp tế thêm đạn và lực lượng để ngăn các làn sóng "biển
người" đang tiến vào thành phố từ các tỉnh Bình Trị Thiên và cao nguyên
miền Trung.
Về Sở
báo cáo xong là ngay tối hôm ấy, tôi cho tập họp các toán lại và chia ra
hai: một nửa ở lại SG dưới sự chỉ Huy của Thiếu Tá Được và một nửa
khoảng hơn 100 sĩ quan, Hạ sĩ quan và binh sĩ chuẫn bị hành trang tác
chiến đi Phan Rang cùng tôi với bộ chỉ huy Đoàn gồm có: Thương, Đí,
Hưng, Ẩn, Thuần và Lộc.
Chỉ có
chiến đoàn 1 là còn đủ quân số và đang sung sức để ứng chiến tức thời
còn hai chiến đoàn Lôi Hổ 2 và 3 vừa từ mặt trận trở về cần được bổ sung
lực lượng sẽ ra sau để thay thế trong vòng vài tuần tới.
Sáng sớm ngày 6 tháng 4 năm 1975
Tướng
Nghi biệt phái một chiếc C130 chờ sẵn ở bộ Tổng Tham Mưu NKT để đưa
quân tăng viện. Ngay ngày đầu tiên đặt chân xuống sân bay Phan Rang,
chúng tôi (vì quân số ít và công tác đặc biệt) nên được ở gần bên cạnh
phòng chỉ huy của bộ Tư Lệnh Tiền Phương và 5 toán đã được cấp tốc thả
xuống vùng đồi núi quanh tỉnh Phan Rang thám sát mặt trận phía Bắc. Tin
tức từ các toán đưa về rất khả quan và có được nhiều tin tức quan trọng,
do đó có thể có kế hoạch cụ thể để ngăn chận làn sóng tiến quân của
Cộng Sản.
Tướng
Nghi đặc biệt khen thưởng và khích lệ Chiến Đoàn 1 và gọi về Sài Gòn xin
nghị định thăng chức 1 cấp tại mặt trận cho toàn thể các Anh em Lôi Hổ.
Tuy
nhiên, chúng tôi không ai thấy vui mừng mà lại thấy lo nhiều hơn vì
tình hình chiến sự ngày càng sôi động, các phòng tuyến bị vỡ từ các nơi
tan tác chạy về đều than là thiếu tiếp tế đạn dược và phòng không, máy
bay không có nhiên liệu... còn CS thì như đàn rắn bò hàng hàng lớp lớp
tràn lan khắp nơi với chiến thuật biển người...các tin tức quân sự từ
những địa đầu giới tuyến bay về tới tấp "vỡ tuyến" "rút lui", "tan hàng"
...dồn dập!...
2/ Vỡ phòng tuyến. Tan hàng:
Và điều gì đến đã đến!
Nhiên liệu cạn khô, đạn dược không còn, mọi tiếp liệu bị cắt...RỒI thì...
Ngày
15/4/75 : Các phòng tuyến quanh sân bay đã vỡ, sân bay bị VC pháo kích
dữ dội, vài chiếc máy bay bốc cháy, trực thăng đáp xuống thả Nhảy Dù và
Biệt Động Quân kéo về rồi lại bốc thương binh bay đi... Chiến Đoàn 1 Lôi
Hổ vẫn còn 2 con Hổ (2 toán) thả xuống Khu vực Tây Bắc Phan Rang chưa
bốc lên được mà phi vụ thì bị đình trệ vì các máy bay đã không còn xăng
để bay, Phi công phải múc từng ca xăng đổ vào bình Phi cơ từ những thùng
xăng cạn quẹt... Tôi cho gọi máy kêu hai toán đang làm nhiệm vụ thám
sát tìm đường rút về và ra lịnh tập trung các toán còn lại sẵn sàng ứng
chiến. Chiến Đoàn 1 đến lúc này vẫn còn nguyên quân số, chưa bị thất
thoát chút nào!
Nguyên
một đêm không ngủ trong tiếng gầm thét của bom đạn pháo vào sân bay,
tôi cùng với đơn vị đi đến trước sân chờ giờ họp vào sáng sớm ngày
16/4/75
Thấy
các vị chỉ huy các binh đoàn đã đến, tôi cho lịnh các anh em ở ngoài
chờ, tôi vào trong họp với Bộ Tư Lệnh tiền phương. Sau khi thuyết trình
về tình hình chiến sự, Tướng Nghi ra lệnh khẩn cấp "rút quân", ai lo đơn
vị đó... Sân bay bị pháo kích cả đêm hôm qua, máy bay phần bị tê liệt,
phần không có nhiên liệu, phần tải thương bay đi không thấy bay về! Chỉ
còn một chiếc máy bay đang chờ các vị chỉ huy của Bộ Tư Lệnh. Nhưng các
vị không ai chịu leo lên máy bay ngoại trừ Chuẫn Tướng Nhựt ( Sư đoàn
2) và Đại Tá Biếc (Liên Đoàn trưởng Biệt Động Quân). Hai ông này gọi
tôi: " Huấn, bay về Sài Gòn đi, mặt trận vỡ rồi! Phi công nó sắp cất
cánh đó"
Nhưng
tôi lắc đầu bỏ mặc hai ông trèo lên bay thẳng và quay lại ra lịnh cho
các Trưởng toán dẫn toán mình và cùng tôi với ban chỉ huy đoàn chạy ra
khỏi khu vực sân bay về hướng Du Long, băng vào rừng để tránh đụng địch
tìm đường ra mũi Cà Ná, nơi có Tàu đang cắm neo chờ tải quân dân.
Tình
hình hỗn loạn vô cùng, ai theo cách nấy. Không còn hàng ngũ gì nữa, một
số lính BĐQ và bộ binh đi theo chúng tôi vì không có ai hướng đạo.
Trong đêm tăm tối, chúng tôi cắm cúi chạy thoát ra vòng đai sân bay chạy
thục mạng về phía ngọn đồi phía trước, khi lũi vào bụi, khi đi tìm
đường mòn, băng hào, lội rạch để chạy càng xa tốt, tránh tầm đạn pháo và
đường cái càng tốt vì binh lính VC đã đổ xô ra đầy các nơi, xe tăng và
xe chiến xa của CS cũng rầm rộ tiến vào phố chợ.
Trên
đường đi gặp vài nhà dân làng phơi áo quần chúng tôi đã " mượn tạm" để
thay đổi ra dạng dân sự. Tối hôm đó, leo lên đến ngọn đồi trước mặt thì
chỉ còn có 1 toán Lôi Hổ theo tôi mà thôi khoảng chừng 6-7 anh em, có cả
máy truyền tin nhưng gọi không ai bắt, nói không ai nghe! Tôi lấy ống
nhòm nhìn xuống sân bay và khu trại đóng quân thì đã tràn ngập dày đặc
Cộng quân như kiến rồi! Thế là xong!
3/ Qua thanh lọc, vào trại tạm giam:
Hai
ngày lặn lội trong rừng vừa đói vừa khát, chúng tôi chỉ còn cách là chôn
dấu súng và chạy lẫn vào đám dân quân tán loạn vào làng chài dưới chân
đồi.
Tại
đây, Cộng Sàn đang dang rộng vòng vây lùa tất cả đoàn người chạy loạn
vào làng để thanh lọc, tất cả dân quân đều bị bắt giữ và dẫn về khám
chính Phan Rang cả hàng ngàn người...
Hàng ngày, các xe cam nhông thả về từng đợt.. từng đợt, lính có, công chức, dân sự có... đủ các thành phần bị tình nghi.
Lại khai báo lý lịch, cấp bậc, chức vụ...
Kinh
nghiệm được huấn luyện về "bảo mật và bảo an" là đừng bao giờ " nói
thật. Nên, tại đây, tôi cũng khai y như lời khai khi vào làng là : Thầy
giáo, tên Bé và cũng dặn các Anh em đồng đội là "phải trước sau như một,
không đổi lời khai".
Tôi
cũng gặp lại một ít Sĩ quan và Hạ sĩ quan thuộc cấp và binh sĩ của
mình. Nhưng vẫn còn một số lớn khác không biết thất lạc nơi nao hay đã
chạy thoát rồi!?
Ấn tượng nhất là Trung Sĩ Đông, đã nhường thức ăn và cùng với "tà lọt" Trịnh Thiên chăm sóc tôi chu đáo lắm!
Nhưng
cũng vì thế mà tôi bị kêu lên gọi xuống thẩm tra nhiều lần. Ngay cả Đông
cũng bị hạch hỏi là " phải ông này là Chỉ Huy không? Sao Anh kêu là
"ông Thầy" và săn sóc, vâng dạ ông ta?"
Đông khai là gặp lại thầy dạy học cũ nên quý mến và mừng vui thôi!
Ở đây
cũng có 2 người Chuẫn Uý man khai bị phác giác. Riêng đơn vị chúng tôi
bảo vệ nhau một cách kín đáo và thành tín xứng danh nghĩa Lôi Hổ của
quân đội VNCH cho nên tôi được "an toàn trên xa lộ" không bị "lộ hành
tung".
Xin cám ơn các đồng đội quý mến và can trường của tôi!
4/ Ra khám, vào tù:
Đợt
này CS lọc ra hàng ngủ Sĩ Quan cấp Tá thì đưa về trại giam Bác Ái ở
Quãng Ngãi còn thì thả một số thường dân địa phương và sau đó là chia ra
làm nhiều đợt để đưa Hạ sĩ quan, công chức, giáo sư, giáo viên đi vào
các trại "cải tạo" dưới chân đèo Du Long, cầu Tân Mỹ để HỌC TẬP. Như
vậy, nhóm Anh em chúng tôi gồm Thượng Sĩ Đông, Tr.Uý HN Thương (khai là
Trung Sĩ), Trịnh Thiên và tôi được về ở chung một trại gồm có 182 người
bị lùa vào "trường học tập cải tạo" cho đến 30/4/75, ngày DVM Tuyên bố
đầu hàng giao miền Nam cho CS. Hôm sau, trong không khí "phấn khởi hồ
hởi" của tụi bán và cướp nước, tụi nó đã gọi đủ 182 tên của trại viên ra
thả cho về. Tôi là người được gọi tên rốt cuối số 182.
Bốn
người chúng tôi dốc hết tiền túi còn lại đánh chén một bửa no nê rồi ra
đường đón xe tải quá giang về Sài Gòn tìm gia đình để lại chuẫn bị khăn
gói tiền bạc đóng cho 10 ngày đi "tập Trung học tập cải tạo" mà thời
gian 10 ngày đối với bản thân tôi là bản án hơn 6 năm ở trại TÙ Tân Lập ở
Hoàng Liên Sơn, Bắc Việt.
Những
tháng ngày TÙ tội trên vùng núi sâu rừng rậm của cao nguyên Bắc Việt,
không thể TẢ hết nỗi đau thương, khốn khổ, tủi nhục dưới sự hành hạ vô
nhân đạo của bè lũ CS. Bên tôi nhiều bạn bè đã ngã quỵ vì thiếu ăn,
thiếu mặc và bịnh hoạn vì thiếu chữa chạy, thuốc men!
Đầu
năm 1981, tôi được thả về và bảy tháng sau thì bị bắt lại vì tội vượt
biên và cũng với lời khai man lý lịch "thầy giáo", lại ở TÙ thêm 2 năm
nữa ở khám Cần Thơ, vị chi là hơn 8 năm trong ngục tù của CS.
5/ Cuối đời:
Năm 1988, gia đình chúng tôi qua New Zealand định Cư theo diện "bảo lãnh đoàn tụ gia đình" với các em trai của vợ.
Đã
qua một đời và một thời hiến thân trai đền nợ núi sông. Bây giờ tuổi đã
trên 75, chân đã chồn, gối đã mõi mà lòng THƯƠNG TIẾC "Quê Hương đã mất"
thì không hề phai nhạt....
LH-Tống Hồ Huấn & Diên Hồng
Anh Chị Tống Hồ Huấn (2013)
Hai tấm hình cách nhau 50 năm
THƯƠNG CA
Em nhớ thương Anh mà em đau
Em nhớ thương Anh mà em đau
Trời mưa tầm tả như chia sầu
Tân Lập(1) - Sài Gòn, xa xôi quá!
Tân Lập(1) - Sài Gòn, xa xôi quá!
Bao giờ ta mới được gần nhau?
Bước chân Anh đã dẫm những đâu?
Tóc xanh đã bạc mấy sợi sầu?
Tay chân bao vết chai mưa nắng?
Đêm ngày chồng chất nỗi niềm đau!
Nuốt nước mắt mà nâng chén cơm
Em no Anh đói, tủi nào hơn?
Chén cơm lao động, Anh mòn mõi
Bát cháo em đau, ngậm nỗi hờn
Biết đến khi nao anh trở về?
Nước mất nhà tan, sống ê chề
Ngày qua tàn cuộc, mùa chinh chiến
Ngày sau khóc hận, kiếp lưu vong
(1) chú thích là trại TÙ ở Vĩnh Phú - Hoàng Liên Sơn ( Bắc Việt)
NT Nguyễn Hải Triều và NT Lê Văn San từ San Diego lên, Nam Cali Phạm Hiệp Thơ, Lôi Hổ Hùyng Ngọc Thương, Kingbee Đặng Quỳnh, Kingbee Trần Khánh, Kingbee Quý, Kingbee Phạm Văn Thận, Lôi Hổ Võ Hòa, Anh Hùynh Văn Đức, NT Lê Minh, Đại Úy Lộc Voi Long Thành, Lôi Hổ Lâm Ngọc Chiêu, Phạm Hòa NKT, Chị Tống Hồ Huấn (New Zealand), Chị Lê Minh.Lâu lắm rồi mới thấy một buổi Cafe Chủ Nhật thật đông, vui và ấm cúng tình chiến hữu, có lẽ đây cũng là chu kỳ họp mặt đầu tháng của Gia Đình Kingbee và Nha Kỹ Thuật.
Từ phía xa trước khi vào parking lot của khu Cafe Factory chiếc Beret Đỏ của anh Huỳnh Ngọc Thương nổi bật và 3 chiếc bàn kê sát nhau, những NT và CH ngồi kề sát bên nhau, với những ly cafe nóng thơm và ngon buỗi sáng, tiếng nói, âm thanh trầm và đều vang liên tục không ngừng nghĩ, khói thuốc quyện vào những câu chuyện và không ai còn để ý họac ngữi mùi khói thuốc bay vào vùng tan biến, bên này là 4 kingbee Anh Quỳnh, Anh Khánh, Anh Quý và anh Thận, kế đó là Thiếu Úy Võ Hòa người Thiếu Úy lâu năm và đi toán cho đến ngày cuối của cuộc chiến, rồi anh San và anh Triều từ San Diego lên, chắc quý anh phải thức dậy thật sớm và lái xe đoạn đường dài, kế tiếp là Phạm Hiệp Thơ, rồi anh Huỳnh Ngọc Thương, bàn bên kia là Anh Đức đoàn 71, và Đại Úy Lộc Voi Long thành. Những câu chuyện luyên thuyên như những bãn nhạc liên khúc, vừa mới ngồi chưa uống xong ly cafe, chưa dứt câu chuyện với anh Lộc, thì các anh giục phải qua nhà Hàng Paracel bên kia đường vì sắp đến 12 giờ trưa như đã hẹn, anh Khánh củng nôn gặp lại người đồng hương nên nhắc nhở liên tục và sau đó tất cả Zulu qua bên kia đường Brookhurst để vào Paracel, anh San tuy ở San Diegio nhưng cũng rành đường, quẹo phải ra kẹp lane trái và vô ngả bên hông thật là tiện lợi và tuần tự như thế tất cả có mặt tại trước nhà hàng, dãy ghế phía trước các anh đã ngồi bên nhau với tấm hình lưu niệm thật vui và hồn nhiên.
Bây giờ mọi người đã vào bên trong chúng tôi nối bàn để ngồi nói chuyện cho vui, tuy order 2 bàn nhưng nối 3 bàn để ngồi cho thoải mái, lúc này anh Phạm Thế Bút cũng vừa đến anh đơn vị cuối cùng là Đoàn 72, nhưng trước đó anh là Trưởng Toán Thám Sát thuộc Chiến Đoàn 1, anh mới sang Mỹ năm ngoái và nay cũng tạm ổn định đời sống, rồi đến anh Lâm Ngọc Chiêu cũng vừa đến, chúng tôi trình bày sơ qua về diễn tiến tổ chức cho Tân Niên Giáp Ngọ 2014 vào ngày 16 tháng 2 năm 2014 vào buổi trưa tại nhà hàng Diamond Seafood Place trên góc đường Lampson và Beach trong khu SAM Club.
Tết Nguyên Đán Giáp Ngọ năm 2014 sẽ vào ngày Thứ Sáu 31 tháng giêng và Hội Chợ cũng như Diễn Hành sẽ diễn ra vào mùng 2 Tết, tức ngày thứ Bảy và Tân Niên Nha Kỹ Thuật còn được gọi là "Xuân Vùng Trời Biên Giới" vào ngày 17 tháng giêng âm lịch, anh Trần Đức Huynh ở xa về không kịp qua điện thọai đã nhận lời làm MC cho buổi lễ, Anh Quyền Nghi Lễ, một số công việc cho tiếp tân đã xong, chỉ còn phần trang trí và Toán Nghi Lễ Quốc Quân Kỳ là hòan tất, sau Tết tây BTC sẽ gữi thiệp mời nhưng trước đó sẽ thông báo rộng rãi trên net, trên báo chí và truyền thông.
năm nay Ban AVT có tăng cường thêm anh Huỳnh Ngọc Thương và anh Quỳnh cũng đã bắt tay vui mừng và hẹn tập dợt trước ngày trình diễn 1 tuần.
Cuộc họp ngắn gọn và xong thì cũng là lúc Chị Huấn và phái đoàn vừa đến tất cả mọi người nôn nao trong phần giới thiệu, câu chuyện hàn huyên càng lúc càng sôi động với những khám phá bất ngờ những chuyện cũ đã hơn 40 năm lại hiện về và như thế thật liên tục, anh Khánh lo phần order thức ăn và được đề nghị những thức ăn ngon, anh Thông chủ nhà hàng tiếp đãi ân cần vì là khách quen và đặc biệt, khõang gần cuối bửa ăn anh Khánh đã nhanh chân lo cái bill, nhưng anh Thương muốn cưa hai, thôi thì cũng vui vẻ cả làng, Tháng sau càfe đầu tháng anh em NKT sẽ thay phiên nhé, cám ơn anh Khánh và không ngờ Chị Huấn biết một số bạn của anh lúc thời còn thơ ấu của anh Khánh, thật vui vô cùng, mới thóang đây mà bây giờ đã 3 giờ chiều và phải trả nhà hàng cho Đám Cưới vào buổi chiều, phái Đoàn zulu qua Cafe Factory chưa đầy 5 phút lại có điện thọai báo cáo sẽ có tăng cường thêm anh Chị Lê Minh từ Yorba Linda đến, anh chị cũng vừa lo giổ ở nhà xong, một hàng ghế dài ngồi thật thoãi mái tất cả mọi người ngồi thành vòng tròn, lâu lắm mới có một buổi chiều thật nhẹ và quây quần bên nhau và những câu chuyện thời chinh chiến đi qua cũng nhẹ nhàng như trong lòng người cảm nhận được của một buổi chiều nóng bức và những cơn gío nhẹ mang hơi mát thõang của buổi chiều về.
Ngày hôm thứ Sáu anh Ginh từ Ventura lái xe xuống pick up anh Minh tại Yorba Linda, rồi xuống Westminster pick up Chị Diên Hồng, rồi phái đòan trực chỉ San Diego thăm Chị Kiều Loan và anh Nguyễn Hãi Triều, và lại trở về nơi xuất phát cho chuyến đi về sáng của quán nữa khuya, làm cho người khách phương xa thật ngạc nhiên vô cùng vì quý anh đã ngòai 70 đúng là Lôi Hổ chết bỏ (one way distance là 288 cây số).
Bây giờ cũng đã hơn 4 giờ 30 chiều, mọi người chia tay lưu luyến và hẹn gặp lại nhau, có những hẹn hò như thế mãi mấy mươi năm sau mới gặp lại.
Cuộc sống là những sự gặp gỡ kỳ diệu, hẹn hò rồi chia tay rồi gặp lại nhau, cứ luân hồi triền miên như thế.
Mong cho tất cả luôn may mắn trong cuộc sống, sức khỏe và những uớc mơ thật nhỏ, thật ngắn và luôn trong tầm tay với .........
Riêng những anh em địa phương hẹn gặp trong cafe đầu tháng lần tới.............cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không có lý do chính đáng.
No comments:
Post a Comment